KHÔNG KHUẤT PHỤC TRƯỚC BỆNH TẬT

21:00, 19/04/2023 239
KHÔNG KHUẤT PHỤC TRƯỚC BỆNH TẬT

KHÔNG KHUẤT PHỤC TRƯỚC BỆNH TẬT

 Trích: Nhật ký trưởng thành của những đứa trẻ ngoan.

---000---

Đó là vào học kỳ đầu tiên của tôi (Nicole) tại trường Đại học Florida, tôi thường xuyên cảm thấy người mệt mỏi, toàn thân phờ phạc, thậm chí có lúc phải rất cố gắng mới bước ra khỏi giường được, đồng thời cân nặng của tôi cũng bị giảm 20 pound. Nhưng vì khi ấy tôi còn bận học, cộng thêm phải dành thời gian chuẩn bị cho cuộc thi hoa hậu Florida Hoa Kỳ nên tôi không còn thời gian để chú ý đến sức khỏe của bản thân.

Vậy nhưng vào hôm thi chung kết tôi bị chóng mặt, buồn nôn và suýt chút nữa thì ngất lịm phía sau sân khấu. Bố mẹ đưa tôi vào bệnh viện và làm xét nghiệm máu.

Nằm viện vài hôm thì tôi được xuất viện và trở lại trường học. Lúc này cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ nên tôi bắt buộc phải dành nhiều thời gian để ôn bài.

Trong lúc tội đang vùi đầu vào việc ôn thi thì chuông điện thoại reo. “Nicole, con có kết quả xét nghiệm máu rồi...” Nói tới đây thì mẹ tôi chững lại vài giây sau đó mới tiếp tục “lượng đường trong máu của con là 509”. “Điều đó có nghĩa là gì ạ?” Tôi thắc mắc hỏi. “Con à, người bình thường chỉ ở mức dưới 126 thôi.” Mẹ tôi nghẹn ngào mặc dù đã rất cố gắng để che giấu.

Những giây tiếp theo vẫn là những giây phút im lặng ở cả 2 bên đầu dây. Khó khăn lắm mẹ tôi mới nói tiếp được: “Con à con bị mắc bệnh tiểu đường.” Bệnh tiểu đường? Sao tôi lại mặc bệnh tiểu đường. Không, đây không phải là sự thật, chắc chắn là có sự nhằm lẫn ở đây.

Mẹ nói cho tôi biết những việc mà mẹ có thể làm cho tôi, sau đó mẹ nói: “Còn à, con bắt buộc phải về nhà nghi ngơi. Hãy nhớ kỹ, không được ăn những đồ ăn quá ngọt, như vậy sẽ tốt hơn.”

Sẽ tốt hơn ư? Sau khi nghe điện thoại xong, tôi lại gần mở tủ lạnh ra.

Ả, đồ ngọt, đây chính là thứ mà những người ở độ tuổi như tôi thích ăn nhất, cũng là thứ tôi nghiện nhất. Lẽ nào từ nay về sau tôi phải chào tạm biệt chúng ư? Lẽ nào từ nay về sau tôi không được thưởng thức những đồ ăn ngon này nữa ư? Tôi không tin! Tôi bật nắp 2 lon nước ngọt ra, uống liền một hơi hết cả 2 lon, sau đó đi thẳng đến nhà hàng buffet. Tôi lấy đầy 1 đĩa nào là pudding, nào là bánh ngọt, bánh gato, vừa ăn vừa nuốt nước mắt vào trong. Đêm hôm đó tôi nôn liên tục, nôn đến mức không biết trời đất là gì. Sáng hôm sau, khi tôi dùng hết sức để mở mắt ra thì phát hiện ra mình lại đang ở trong bệnh viện.

“Nicole, em bắt buộc phải chấp nhận sự thật, đồng thời bản thân em cũng phải bình tĩnh lại.” Dứt lời bác sĩ lại nói tiếp: “Em bắt buộc phải điều chỉnh lại thói quen ăn uống và phương thức sinh hoạt của mình. Nếu không thì lượng đường trong máu của em sẽ rất bất ổn. Tiểu đường không phải là bệnh không thể chữa khỏi. Bắt đầu từ bây giờ việc quan trọng nhất của em chính là duy trì một cơ thể khỏe mạnh”.

“Vậy việc học của em thì sao? Còn cuộc thi của em nữa”. Tôi hỏi.

“Việc học ở trường đại học thông thường đều rất áp lực em hãy từ bỏ việc học, còn về cuộc thi hoa hậu thì em lại càng không thể tham gia."

Tôi nằm bẹp trên giường, “cuộc đời của mình coi như chấm hết” tôi nghĩ thầm. Ngày nào tôi cũng cầu nguyện: “Xin Thượng đế hãy cứu lấy con! Nếu người có thể đuổi được căn bệnh này đi thì con sẽ vô cùng mãn nguyện.”

Có lẽ Thượng đế đã từ chối lời thỉnh cầu của tôi. Tôi quyết tâm vẫn sẽ sống như khi chưa bị bệnh. Tôi quay trở lại trường học học xong bằng cử nhân đại học, sau đó tiếp tục học lấy bằng thạc sĩ. Tôi điên cuồng khống chế lượng đường trong máu của mình, hy vọng có thể nhìn thấy kết quả như mình mong muốn. Vì vậy mà tôi đã phải hết sức nỗ lực thậm chí từ những chuyện nhỏ nhất như: ngủ thêm 30 phút, bữa sáng ăn ít bánh mỳ hơn, bữa trưa và bữa tối đều ăn đồ ăn giống nhau...

“Nicole, mắc bệnh tiểu đường không phải là ngày tận thế.” Câu nói này của một cô y tá khiến tôi thấy nỗi buồn chán trong lòng được nguôi đi phần nào. Cô y tá đem một cái khay đến trước mặt tôi, bên trong có một cái kim tiêm và một quả quýt. “Sau này mỗi ngày em đều phải tự mình tiêm insulin, em hãy lấy quả quýt này làm vật thí nghiệm để học cách tự lực, trong khi đó việc quan trọng nhất đối với em lúc này là giảm lượng đường trong máu xuống. Vậy nên tốt nhất là mình tiêm cho mình. Hãy nhớ rằng, nếu như em chấp nhận sống chung với căn bệnh này, đồng thời có thể tự mình chăm sóc mình thì em có thể làm được bất cứ việc gì mà em muốn làm.” Sau khi đâm vào quả quýt 20 nhát kim thì tôi mới dám đâm nhát kim đầu tiên lên người mình.

Nghỉ học trở về quê nhà của mình, tôi đều đặn đi nhà. Tôi chỉ nói với vài người bạn ở trường là tôi mắc bệnh tiểu đường, và tôi vẫn tham gia cuộc thi hoa hậu. Tôi cho rằng chắc chắn mọi người đều nghĩ hoa hậu đều là những người hoàn hảo, không có khuyết điểm. Vì vậy tôi không thể để cho mọi người biết tôi có bệnh. Năm 1997 tôi giành được danh hiệu quán quân trong cuộc thi “Hoa hậu Apple”, điều này có nghĩa là tôi có tư cách tham dự cuộc thi Hoa hậu của bang Virginia. Nếu như chiến thắng thì tôi sẽ được cử đi tham dự cuộc thi Hoa hậu Hoa Kỳ.

 

Sau này tôi có biết được rằng dùng bơm insulin tự động thì sẽ không cần phải tự mình bơm insulin cho mình nữa. Tuy nhiên khi tôi cầm cái bơm ấy trên tay thì mới phát hiện ra rằng cho dù tôi có cố định nó trên eo hay là trên bất kỳ chỗ nào khác trên cơ thể thì mọi người đều sẽ nhìn thấy nó, đặc biệt trong lúc thi hoa hậu thì các giám khảo lại càng thấy rõ. Không, tôi không muốn dùng thứ này trước mặt mọi người. Cho nên tôi đã cất nó vào lại trong hộp.

Cuộc thi hoa hậu tổ chức đúng ngày dự kiến, hàng ngày tôi vẫn kiên trì tiêm insulin, ăn uống đúng quy định và đi ngủ đúng giờ. Tuy nhiên vào buổi sáng ngay trước ngày thi tôi lại bị ngất xỉu lần nữa. Lúc tôi mở mắt ra thì thấy mẹ đang ôm mình, bác sĩ và y tá vây quanh tôi, người của ban tổ chức cuộc thi nhìn tôi một cách chăm chú.

“Mẹ ơi có phải rất nhiều người đã biết rồi không?” Đây là câu nói đầu tiên của tôi sau khi tỉnh dậy.

“Không, không ai biết cả.” Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi.

Tôi xin với người quản lý cuộc thi cho tôi được tiếp tục đi thi, và họ đã đồng ý. Mấy hôm sau đó tôi muốn quên đi buổi sáng ngày hôm ấy, nhưng cho dù làm thế nào tôi vẫn không thể quên được. Tôi nhận ra rằng thực ra tất cả mọi người đều đã biết tôi bị mắc bệnh tiểu đường, tôi là một thí sinh có khuyết điểm. Cuối cùng tôi quyết định lấy hết can đảm đeo cái máy bơm insulin tự động còn to hơn cả cái máy nhắn tin kia lên người. Kết quả là bởi chính sự trung thực này mà tôi đã dành chiến thắng trong cuộc thi năm ấy.

Trong cuộc thi Hoa hậu Hoa Kỳ năm ấy chỉ trừ lúc đi bơi, còn lại tôi đều đeo máy bơm insulin trên người. Tôi không hề e ngại việc mọi người biết tôi bị tiểu đường. “Đây chính là tôi,” tôi nghĩ, “tôi không hoàn hảo, nhưng tôi hạnh phúc.”

Trong lúc chờ đợi MC công bố người dành chiến thắng, tôi hết sức bình thản bởi tôi đã đạt được mục tiêu của mình rồi. Mục tiêu của tôi chính là nói với chính mình cũng như nói với những người cũng đang mắc một căn bệnh nào đó như tôi rằng: bệnh tật thực ra không hề đáng sợ!

Khoảnh khắc thi Hoa hậu Hoa Kỳ năm 1999 đội chiếc vương miện lên đầu tôi, khi tôi đảo bước trước những ảnh mất dõi theo của mọi người, khoảnh khắc ấy tôi thực sự rất kiêu hãnh; có điều gì còn hoàn mỹ hơn điều này nữa.

Kết thúc cuộc thi có phóng viên hỏi tôi. Bạn cảm thấy như nào khi bị bệnh tiểu đường?”

“Đây là một thách thức. Từ khi bị bệnh tiểu đường tôi đã ngộ ra được rất nhiều điều. Tôi biết rằng tôi là một người kiên cường.” Tôi trả lời.

CTV:Minh Tín.


Bình luận