ĐẮC Ý DỬNG DƯNG, THẤT Ý BÌNH THẢN

05:10, 18/03/2022 462
ĐẮC Ý DỬNG DƯNG, THẤT Ý BÌNH THẢN

ĐẮC Ý DỬNG DƯNG, THẤT Ý BÌNH THẢN

Tác giả: TỐNG MẶC

Trích: Nóng Giận Là Bản Năng Tĩnh Lặng Là Bản Lĩnh; Hà Giang dịch; NXB Thế Giới.

---o0o---

Làm người phải biết vượt lên cách nghĩ và hành động của người thường, đối nhân xử thế ân cần khoan dung. Khi yên ả thì giữ cho đầu óc tỉnh táo, lúc gian nan thì quả quyết can trường. Đắc ý cũng coi như không, mà thất ý cũng không buồn nản.

Đại sư Hoằng Nhất - “Tuyển tập cách ngôn”

“Đắc ý dửng dưng” nghĩa là dù có được những thứ ngoài thân như chức tước, tiền bạc, danh tiếng cũng đừng tự kiêu mà bỏ quên mọi thứ. “Thất ý bình thản” ngụ ý dẫu gặp khó khăn trắc trở trong học hành, sự nghiệp, hôn nhân, gia đình, cuộc sống cũng không nên oán trời trách người, không cam chịu sa ngã. Nếu có thể thì hãy phát đấu vươn lên từ nghịch cảnh, dũng cảm nỗ lực, làm lại từ đầu. Cho dù thế giới bên ngoài hay bản thân có vui buồn gì, đều phải giữ tâm thái độ lượng thản nhiên.

Buông bỏ chính là bỏ lại mọi ràng buộc phiền não. Nếu như chúng ta không học được cách buông bỏ, thì không thể đạt đến cảnh giới cao hơn.

Trong công viên trung tâm ở thành phố New York, ngày nào cũng có một người lang thang mặc quần áo rách rưới ngồi trên băng ghế dài, nhìn về phía biệt thự đối diện công viên một cách say sưa. Cuối cùng có một ngày, người giàu có trong ngôi biệt thự đi đến trước mặt ông ta, tò mò hỏi: “Tại sao ngày nào ông cũng ngồi đây nhìn chằm chằm vào căn nhà của tôi vậy?”

Người lang thang nói: “Chuyện là thế này, tối nào tôi cũng ngủ trên băng ghế dài, nhưng mà, tối nào tôi cũng mơ đến chuyện được bước vào ngôi biệt thự của ông.” Người giàu có cười rạng rỡ, nói: “Giấc mơ của ông tối nay có thể trở thành sự thật. Bây giờ ông có thể đến biệt thự của tôi ở một tháng.” Người lang thang vui mừng khôn xiết đi theo người giàu có đến ngôi biệt thự. Ai ngờ ngày hôm sau, người giàu có nọ nhìn qua ô cửa sổ của ngôi biệt thự thấy người lang thang lại ngồi trên băng ghế dài trong công viên. Ông thấy thật khó hiểu, bèn đến công viên hỏi: “Ở trong biệt thự không phải giấc mơ của ông sao? Tại sao ông lại dọn ra đây vậy?”

Người lang thang nói: “Ông à, tôi rất cảm kích vì những điều ông đã làm. Nhưng khi tôi ngủ trên băng ghế và mơ được ngủ trong ngôi biệt thự, cảm giác đó vời không thể tả được. Nhưng khi tôi thực sự được ngủ trong ngôi biệt thự, tôi lại mơ thấy mình quay trở về băng ghế lạnh buốt này, nó ảnh hưởng rất lớn đến giấc ngủ của tôi.”

Lúc đầu khi đọc câu chuyện này, chúng ta đều cảm thấy người lang thang ấy vừa đáng thương vừa mắc cười. Thật ra, người lang thang này chính là hình ảnh cuộc sống của chúng ta. Nhưng điều đáng mừng là, người lang thang này hiểu rất rõ, hạnh phúc chỉ là một cảm giác trong tâm hồn. Cho nên, khi ông ngủ ở ngôi biệt thự lại mơ thấy mình đang ngủ trên băng ghế dài lạnh buốt, để không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, ông đã quay về công viên. Nhưng rất nhiều người thà ở trong ngôi biệt thự không thuộc về mình, sống trong cảnh ngày ngày lo sợ bất an cũng không chịu dọn ra ngoài.

Thật ra, dù là cuộc sống thế nào thì cũng đều có được có mất. Chúng ta phải hiểu rằng, cuộc sống được mất vô thường, đối với những thứ chúng ta đã đạt được, thì phải biết trân trọng, nhưng đừng đắc ý: Đối với những thứ đã mất đi thì đừng đau khổ, cũng đừng chán chường. Chúng ta mất mát càng nhiều, thì có được càng nhiều suy tính hơn thiệt là hành động ngu ngốc nhất. Người suy tính thiệt hơn thì cũng giống như việc ôm lò lửa giữa trời mùa hè, ôm hòn đá giữa ngày mùa đông, nhìn thì tưởng như có được thứ mình khao khát, nhưng thật mãi mãi chịu giày vò trong đau khổ vì sợ mất đi.

Có một triết gia nói: “Nếu như đem cộng thứ  có được và thứ mất đi trong cuộc đời con người, thì ta có kết quả bằng 0. Cũng có nghĩa là, con người từ khi đến thế giới này cho đến khi rời xa, mất bao nhiêu thì cũng sẽ có được bấy nhiêu.” Đa phần mọi người đều có thể thản nhiên đối mặt với “cái được”, nhưng không thể thản nhiên đối mặt với “cái mất”. Thật ra, rất nhiều thứ “được” trong cuộc sống có thể bắt nguồn từ sự “mất” của chúng ta. Bởi vì hôm đó tôi bỏ lỡ chuyến xe lửa nên tình cờ gặp được anh; bởi vì hôm đó tôi mất việc, tôi không thể không gõ một cánh cửa khác của cuộc đời. Trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc nhục lúc vinh, sao không rộng lượng cởi mở hơn một chút? Được cũng thản nhiên, mất cũng thản nhiên.

CTV: Minh Thư.


Bình luận