GI Y PHÚT TUYỆT VỜI NHẤT CUỘC ĐỜI TÔI

GI Y PHÚT TUYỆT VỜI NHẤT CUỘC ĐỜI TÔI


GIÂY PHÚT TUYỆT VỜI NHẤT CUỘC ĐỜI TÔI

Tác giả: NAPOLEON HILL

Trích: Chiến Thắng Con Quỷ Trong Bạn; Thanh Minh dịch; NXB Lao Động - Xã Hội.

---o0o---

Vào mùa thu năm 1927, hơn một năm sau sự cố xảy ra ở Canton, tôi đã có một bước ngoặt bất ngờ. Một tối, tôi ra khỏi nhà và đi bộ đến một trường học nằm trên đỉnh một quả đồi trong thị trấn.

Tôi đã đi đến một quyết định phải giải quyết vấn đề với chính bản thân mình trong buổi tối ấy. Tôi bắt đầu đi vòng quanh tòa nhà của trường học đó, cố bắt bộ óc mê muội của mình suy nghĩ thật sáng tỏ. Chắc hẳn tôi đã phải đi lòng vòng hàng trăm bận quanh tòa nhà đó trước khi có bất kì điều gì dù chỉ như một suy nghĩ vơ vẩn xa xôi kịp định hình trong tâm trí tôi. Tôi vừa đi vừa tự nói đi nói lại với bản thân mình rằng “Có một lối thoát và mình phải tìm ra nó trước khi trở về nhà.” Tôi đã lặp lại câu nói đó đến cả nghìn lần. Thêm nữa, tôi biết chính xác ý nghĩa của câu nói đó. Tôi hoàn toàn thất vọng về bản thân mình nhưng tôi vẫn ấp ủ một hy vọng về “sự cứu giúp”.

Và sau đó, giống như tia sét giữa trời quang, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, mạnh đến mức các mạch máu như chảy rần rần trong người tôi:

“Đây là thời kỳ thử thách của cậu. Việc trở nên nghèo túng và nhục nhã sẽ buộc cậu phải khám phá ra cái tôi khác của mình?

Nếu tình hình kinh tế hiện nay có giáng cho bạn một cú chí mạng, khiến bạn rơi vào tình trạng nghèo đói, khiến bạn bẽ mặt hay làm tổn thương sự tự tin của bạn, hãy coi nó như một thử thách - giống những gì Napoleon Hill đã làm trong thời kỳ cuối những năm 1920 và đầu những năm 1930. Hãy buộc bản thân khám phá cái tôi khác trong bạn. Bằng việc vượt qua những thời điểm khó khăn nhất và kiên trì chờ đợi, bạn có thể có được sự sáng suốt cần thiết để thành công.

 

Khám phá đó thường đến sau một tình huống khẩn cấp - khi con người buộc phải thay đổi thói quen và tìm cách vượt ra khỏi khó khăn của mình.

Tôi vẫn tiếp tục đi xung quanh tòa nhà ấy, nhưng giờ tôi đang bước trên mây. Từ trong tiềm thức, dường như tôi biết mình sắp thoát khỏi nhà tù do chính tôi tạo ra và nhốt mình vào.

Tôi nhận ra rằng tình huống khẩn cấp lớn lao này đã mang đến cho tôi một cơ hội, nó không chỉ giúp tôi khám phá ra “cái tôi khác mà còn kiểm tra xem triết lý về thành công mà tôi đã dạy cho những người khác” có thực sự hiệu quả hay không. Tôi sẽ sớm biết nó có hiệu quả hay không. Tôi đã quyết định rằng nếu nó không hiệu quả, tôi sẽ đốt hết đống bản thảo tôi đã viết đi và tôi sẽ không bao giờ còn cảm giác tội lỗi khi nói với người khác rằng họ “làm chủ số phận của chính mình, làm chủ vận mệnh của chính mình” nữa.

Napoleon Hill đang diễn giải bài thơ đừng gục ngã (Invictus) được xuất bản vào năm 1888 của William Ernest Henley.

Đứng thẳng dậy giữa bóng đêm thầm lặng

Mặc cuộc đời bất hạnh luôn đảo điên

Dù tạo hóa vô tình hay trao tặng

Tâm hồn ta vẫn mãi mãi minh kiên.

Mỗi bước đi có thể sẽ thất bại

Xin đừng khóc và đừng oán trách ai

Dòng chảy ấy vẫn vô tình thế đấy

Dù tổn thương, nhưng xin hãy ngẩng đầu.

Hãy vượt qua nước mắt và căm hận

Đừng sợ hãi bóng đêm mà lặng câm

Vòng thách thức tháng năm tấn quanh quẩn

Sẽ vượt qua, nếu dũng cảm quyết tâm.

Dù cuộc sống là cánh cửa khép chặt

Và nỗi đau luôn cắt xé tim ta

Hãy vững tin vào bản thân bạn nhé

Luôn nhớ rằng vận mệnh là chính ta.

Trăng tròn vừa mới lên trên đỉnh núi. Tôi chưa bao giờ thấy trăng sáng đến vậy. Khi tôi đứng ngắm trăng, tôi lại chợt nảy ra một ý nghĩ khác. Nó như thế này:

“Cậu đã nói với mọi người cách chế ngự nỗi sợ hãi và vượt qua những khó khăn nảy sinh từ những tình huống khẩn cấp của cuộc sống. Từ giờ trở đi, cậu có thể nói với tư cách một chuyên gia bởi cậu sắp vượt qua hoàn cảnh khó khăn của chính mình với lòng dũng cảm và mục tiêu xác định, sự cương quyết và không e dè bất cứ thứ gì của mình.”

Ý nghĩ đó có tác động mạnh mẽ với tôi tới mức tối liền rơi vào trạng thái hân hoan chưa từng có. Não tôi bắt đầu thoát khỏi trạng thái hôn mê tôi từng sa vào. Lý trí của tôi cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

Trong một giây phút ngắn ngủi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi có đặc quyền trải qua nhiều tháng đau khổ như vậy vì chính trải nghiệm đó đã cho tôi cơ hội kiểm tra tính đúng đắn của những nguyên tắc thành công mà tôi đã chăm chỉ rút ra từ những nghiên cứu của mình.

Khi ý nghĩ đó đến với tôi, tôi dừng lại và đứng yên tại chỗ, khép chân lại như đang chào đón ai hay cái gì đó, tôi cũng không biết nữa. Và tôi cứ đứng nghiêm như thế trong nhiều phút liền. Ban đầu, chuyện đó trông có vẻ rất ngốc nghếch nhưng khi tôi đứng đó, một ý nghĩ nữa lại đến với tôi dưới dạng một “mệnh lệnh” ngắn và gọn như khi một sĩ quan ra lệnh cho cấp dưới vậy.

Mệnh lệnh đó nói rằng: “Ngày mai, hãy lên xe và đến Philadelphia, đó cậu sẽ được tài trợ để xuất bản triết lý về thành công của mình.”

Không có thêm bất cứ lời giải thích hay bổ sung nào nữa cả. Ngay khi nhận được mệnh lệnh đó, tôi liên quay về nhà, trèo lên giường và ngủ trong sự bình yên mà đã hơn một năm nay tôi chưa có.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi ra khỏi giường và bắt đầu thu xếp hành lý và sẵn sàng cho chuyến đi tới Philadelphia. Lý trí nói với tôi rằng tôi đang lao đầu vào làm một việc ngớ ngẩn. Tôi tự hỏi bản thân xem mình có quen biết ai ở Philadelphia để có thể xin tài trợ 25.000 đôla dành cho việc xuất bản tám cuốn sách của mình?

Ngay lập tức, câu trả lời lóe lên trong đầu tôi, rõ ràng đến mức tối có thể nghe rõ từng chữ: “Thay vì đặt câu hỏi, giờ cậu hãy thực hiện mệnh lệnh đó ngay đi. Cái tôi khác của cậu sẽ chịu trách nhiệm về chuyến đi này”

Thêm một lý do nữa khiến việc thi chuẩn bị cho chuyến đi Philadelphia trở nên cực kỳ lố bịch nữa là tôi chẳng hề có xu nào trong túi. Ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu tôi thì “cái tôi khác” đã thổi bay nó đi bằng cách ra một mệnh lệnh sắc sảo hơn rằng: “Hãy vay anh rể cậu 50 đôla và anh ta sẽ cho cậu vay”.

Đó có vẻ như là mệnh lệnh cuối cùng, rất rõ ràng. Tôi không do dự chút nào mà làm theo những gợi ý đó ngay lập tức. Khi tôi hỏi vay tiền anh rể, anh nói với tôi rằng: “Sao, tất nhiên là anh có thể cho em vay 50 đôla rồi, nhưng nếu em định đi xa thế, em nên cầm lấy 100 đôla.” Tôi liền cảm ơn anh và nói rằng tôi nghĩ 50 đôla là đủ rồi. Tôi biết số tiền đó không đủ nhưng đó là số tiền mà “cái tôi khác để mách tôi nên hỏi vay.

Tôi đã cảm thấy rất thoải mái khi phát hiện ra rằng anh rể không định hỏi tôi đi Philadelphia làm gì. Nếu anh ấy biết tất cả những gì đã diễn ra trong đầu tôi tối qua, hẳn anh ấy sẽ nghĩ tôi nên đến bệnh viện tâm thần mà điều trị thay vì đến Philadelphia một cách ngông cuồng như vậy.

CTV: Yến Nhi


Bình luận