TẤT CẢ NHỮNG GÌ BẠN CẦN LÀM LÀ MỞ MIỆNG HỎI

TẤT CẢ NHỮNG GÌ BẠN CẦN LÀM LÀ MỞ MIỆNG HỎI

TẤT CẢ NHỮNG GÌ BẠN CẦN LÀM LÀ MỞ MIỆNG HỎI

Tác giả: RANDY PAUSCH

Trích: Bài Giảng Cuối Cùng; Vũ Duy Mẫn dịch; NXB Lao Động.

---o0o---

Trong chuyến đi cuối cùng của bố tôi tới Disney World, ông và tôi cùng đợi để đi tàu xe lửa một ray với Dylan, lúc đó lên bốn. Dylan mong ước được ngồi ở chỗ đầu tàu cùng với người điều khiển. Bố tôi, người yêu thích các công viên giải trí, cũng nghĩ đó là một mong ước thú vị.

“Nhưng ngặt nỗi, họ không để một phó thường dân được ngồi ở chỗ đó”, ông nói.

“Hừm”, tôi nói. “Bố ạ, con đã có thời gian làm trong ngành công nghệ giải trí nên con biết một mẹo để có thể được ngồi ở phía trước đó. Bố có muốn thử không?”

Ông bảo chắc chắn rồi.

Vậy là tôi bước lên nở miệng cười với người trông thu và nói: “Xin lỗi, ba người chúng tôi có thể ngồi ở toa xe trên được không?”.

“Thưa ông, tất nhiên ạ”, anh ta nói. Rồi anh ta mở công và chúng tôi ngồi vào chỗ cạnh người lái tàu. Đó là lần duy nhất trong đời tôi thấy bố tôi thật sự sửng sốt. “Con đã nói là có mẹo mà”, tôi nói với ông khi đoàn tàu chuyển bánh đi vào Vương quốc Thần diệu. “Nhưng con cũng không nói đó là một mẹo khó.”

Đôi khi tất cả những gì bạn cần làm là mở miệng hỏi.

Tôi luôn biết cách yêu cầu những điều cần thiết khi hữu sự. Tôi tự hào đã can đảm liên hệ với Fred Brooks Jr., một trong những nhà khoa học máy tính nổi tiếng nhất thế giới. Sau khi bắt đầu sự nghiệp ở IBM vào những năm 50, ông thành lập khoa Khoa học Máy tính ở Đại học North Carolina. Ông vốn nổi tiếng trong ngành công nghiệp máy tính, ngoài những điều vĩ đại khác, ông từng cho rằng: “Thêm nhân công cho một đề án phần mềm bị chậm trễ chỉ làm cho nó chậm trễ thêm.” (Điều này bây giờ đã được biết đến như là “Luật Brooks”.)

Tôi trước đây cho đến quãng đôi mươi chưa hề gặp ông, do vậy tôi viết điện thư gửi cho ông, hỏi: “Nếu tôi lái xe từ Virginia xuống North Carolina, liệu ông có thể dành ba mươi phút để trao đổi với tôi được không?”

Ông đã dành cho tôi chín mươi phút và trở thành người tư vấn suốt đời cho tôi. Nhiều năm sau, ông mời tôi tới thỉnh giảng ở Đại học North Carolina. Đó là chuyến đi dẫn tới khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời của tôi - khi tôi gặp Jai.

Đôi khi tất cả những gì bạn cần làm là hỏi và nó có thể đưa đến một thứ khải huyền rằng tất cả ước mơ của bạn đến một lúc sẽ trở thành hiện thực.

Lúc này, khi con đường phía trước của tôi còn rất ngắn ngủi, tôi lại càng thành thạo hơn trong việc “hỏi”. Như chúng ta đều biết, thông thường phải mất mấy ngày mới có được kết quả xét nghiệm y tế. Mất thời gian để chờ đợi nhận kết quả là điều tôi không muốn vào lúc này. Vậy nên tôi luôn hỏi: “Nhanh nhất thì bao giờ tôi có thể nhận được kết quả?”

“A”, họ thường trả lời. “Chúng tôi có thể có kết quả cho ông trong vòng một giờ đồng hồ.”

“Vậy thì được”, tôi nói. “Tôi rất mừng vì tôi đã hỏi!”

Hỏi những câu hỏi như vậy. Hãy cứ hỏi họ. Thường nhiều hơn là trông đợi, câu trả lời bạn nhận được sẽ là: “Vâng, chắc chắn rồi.”

CTV: Đăng Khoa


Bình luận