
KHÔN NGOAN LÀ BIẾT RÕ SỰ GIỚI HẠN CỦA MÌNH
Chủ biên – tác giả: Cộng Đồng Sống Tử Tế
Trích: Trí Tuệ; NXB Thông Tin và Truyền Thông.
---o0o---
Trong 1 lần giảng dạy đạo lý cho các học trò. Sau khi nói xong một luận điểm khó, Khổng Tử hỏi: “Các con đã nắm được những gì ta vừa nói chưa?”. Các học trò sau một lúc suy tư thì gật gù tỏ ra tâm đắc. Trọng Do thấy các bạn đều có vẻ hiểu biết thì cảm thấy bối rối vô cùng cho rằng chỉ mình anh là chẳng hiểu những gì thầy mình vừa dạy.
Thoáng thấy nét mặt đó của Trọng Do, Khổng Tử đã hiểu ngay. Ông nhìn Trọng Do hỏi lại: “Trọng Do, con đã hiểu những lời vừa rồi như thế nào?”
Trọng Do ấp úng: “Dạ thưa thầy...thì...là.” Càng nói anh ta càng run lẩy bẩy.
Khổng Tử nghiêm nghị: “Trọng Do, nếu hiểu hãy nói rằng hiểu. Nếu không hiểu hãy nói không hiểu để thầy và các bạn giải thích lại cho con. Người ngu si mà giấu dốt là đại ngu si. Người trung thực thừa nhận ngu si mới thực là khôn ngoan”.
BÀI HỌC RÚT RA
Người dám nói ra sự yếu kém của mình và không tự ái khi có người nhắc đến điểm yếu của mình sẽ có nhiều cơ hội để phát triển bản thân. Người hiểu biết nhất là người biết mình không biết gì.
NGUYÊN NHÂN + ĐIỀU KIỆN ---> KẾT QUẢ
Luôn che giấu sự yếu kém của mình khi học tập ---> Dễ căng thẳng, học dốt dần, tăng trưởng tính giả dối.
NHÌN SÂU NHÂN QUẢ
1. Thiếu trung thực với chính mình ---> Khó nhận biết được đúng sai, thiếu tự tin.
2. Thiếu trung thực với mọi người ---> Luôn căng thẳng, thiếu tự tin, công sức ít được công nhận
3. Sợ bị đánh giá ---> Căng thẳng, không dám thay đổi, nhu nhược dần.
CÂU HỎI TƯ DUY
1. Vì sao Trọng Do cảm thấy bối rối khi bị thầy hỏi?
2. Vì sao Khổng Tử biết được Trọng Do chưa hiểu bài?
3. Bạn có bao giờ hỏi lại thầy cô giáo hay bạn bè những vấn để mình chưa hiểu không? Nếu có thì bạn nhận thấy mình được gì? Nếu không thì vì sao?
CTV: Ánh Dương.
Bình luận