LUÔN TRUNG THỰC VÀ CÓ TRÁCH NHIỆM

LUÔN TRUNG THỰC VÀ CÓ TRÁCH NHIỆM

 

LUÔN TRUNG THỰC VÀ CÓ TRÁCH NHIỆM

Biên soạn: Rasmus Hoài Nam

Trích: THOMAS EDISON - Kể Chuyện Cuộc Đời Các Thiên Tài; NXB Thanh Niên.

 

Thế là từ đây, Tom chính thức bước vào cuộc sống đầy sôi động. Cậu lại đi bán hàng. Cậu mua và bán đủ thứ: kẹo bánh, hoa quả, đồ ăn nhanh, thuốc lá và các loại nước uống... Cậu rất có ý thức dành dụm để sớm đủ tiền mua được những cuốn sách mà mình hằng mơ ước từ lâu. Đầu tiên là những cuốn sách về vật lý và hoá học. Ban ngày, Tom bận bịu mua mua bán bán. Ban đêm cậu miệt mài, say sưa đọc và ghi chép. Tủ sách trong “phòng thí nghiệm” dưới tầng hầm của Tom xuất hiện ngày một nhiều những cuốn sách dày và quý.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, kiến thức và sự hiểu biết của Tom về nhiều lĩnh vực ngày càng phong phú, đặc biệt là khoa học tự nhiên. Trong lòng luôn phấn chấn, cậu chăm chỉ làm việc, đọc và viết một cách say mê. Cậu luôn tự hào về những cuốn sách tuyệt diệu mà mình có được. Cậu đánh số từng quyển, sắp xếp chúng theo từng chủng loại. Nhiều cuốn sách chỉ vài chục trang thôi, nhưng Tom cực kì yêu quý, nâng niu, coi chúng như những người thầy, người bạn thân thiết.

 

Ngày ngày mua bán ở sân ga, mối quan hệ giữa Tom và bác trưởng ga vốn đã thân thiết, giờ lại càng gần gũi và khăng khít hơn. Bác cho phép Tom được sử dụng một góc của toa tàu hỏng, nằm lâu năm trên một đường cụt ở cuối sân ga.

 

Lập tức, Tom dùng các loại vật liệu kiếm được, rồi tự tay đục đục, khoan khoan, cắt cắt... Chỉ trong vài ngày, Tom đã có được một “phòng thí nghiệm” khá tươm tất, có bàn ghế, lại có cả giá treo dụng cụ, cặp giữ ống nghiệm các loại... bên trong cùng là giá sách gọn gàng. Cả căn phòng được lắp đèn sáng trưng. Tom say sưa đọc sách, ghi chép, làm các thí nghiệm để kiểm chứng ngay tại chỗ. Tom luôn cảm thấy thời gian quá ít ỏi. Cậu có quá nhiều việc muốn làm, mà việc nào cũng hấp dẫn, thu hút cậu, cũng đòi hỏi phải được làm ngay lập tức.

 

Bản tính ngay thẳng và có trách nhiệm nên dù là bất kỳ việc gì, khi đã hứa, khi đã nhận làm thì Tom bao giờ cũng quyết tâm làm đến nơi đến chốn. Một lần, khi Tom đang đứng chờ bán hàng trên sân ga, một đoàn tàu khách từ từ dừng lại, có một người đàn ông đứng tuổi thò đầu ra cửa sổ và gọi Tom tới. Ông ta nói với Tom bằng một giọng tha thiết, pha lẫn một chút van nài, chứng tỏ ông ấy đang có một việc rất khẩn cấp:

 

- Này, cháu bé! Bác có một việc rất cần, mong được cháu giúp cho.

 

- Việc gì ạ, liệu cháu có thể giúp được bác không?

 

- Bác có một người đồng nghiệp đang nghỉ phép ở quê, làng Mendon, cách đây chừng gần 20 km. Bác cần đưa bức thư này cho người bạn ấy ngay trong đêm nay, vì một việc vô cùng quan trọng. Mà bức thư phải được trao tận tay. Tên và địa chỉ cụ thể ghi rõ ngay trên bì thư này. Cháu giúp bác được chứ? Bác sẽ gửi cháu 15 đô-la.

 

Tom cân nhắc một lát rồi nói:

 

- Hơi ít bác ạ, vì cháu phải gọi thêm một đứa bạn nữa để cùng đi. Đêm tối, đường lại xa, cần phải có hai đứa!

 

- Được! Bác đồng ý, miễn là hoàn thành nhiệm vụ. Bác sẽ trả các cháu đủ 25 đô-la!

 

Cầm tiền và phong thư, Tom cùng một người bạn thân lên đường. Hai đứa còn cầm trên tay hai chiếc đèn pin, mỗi đứa một chiếc gậy để dò đường. Trời tối nhanh, hai đứa đi xuyên qua một khoảng rừng thưa, một khe suối cạn rồi cứ thế, đi thẳng về phía làng Mendon. Trời tối mịt, đường đi đầy gai và lá cỏ sắc nhọn. Xung quanh tuyệt nhiên không một bóng người, không gian hoàn toàn vắng lặng. Người bạn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, ngập ngừng nói với Tom:

 

- Tớ... tớ không đi nữa đâu, Tom ạ! Chúng mình tạm ghé vào một gốc cây to để qua đêm nhé! Sáng mai tìm đường quay về nhà!

 

Tom nhẹ nhàng nhưng cương quyết:

 

- Không được đâu! Chúng mình đã nhận lời đưa lá thư này đến nơi ngay trong đêm nay rồi mà!

 

- Nhưng... tớ thấy…

 

- Đừng nói thêm gì nữa, chúng ta tiếp tục đi thôi!

 

Chặng đường còn lại trong đêm tối mù mịt, nhiều lúc phải dò dẫm từng bước, Tom luôn động viên bạn cũng chính là nhắc nhở mình:

 

- Dù sao thì cũng vẫn phải đi thôi! Không thể dừng lại được đâu!

 

Và cuối cùng, bức thư đã được trao tận tay người nhận. Nhận được phong thư, ông ta vô cùng cảm động, hết lời cảm ơn hai đứa:

 

- Không biết nói gì hơn, hai cháu thật dũng cảm. Bức thư này rất quan trọng đối với bác, nó đến thật đúng lúc. Bác cảm ơn hai cháu rất nhiều!

 

Ông ấy và gia đình đã chăm sóc chu đáo và mời hai bạn nhỏ ăn một bữa rất ngon. Ngủ lại, sáng tinh mơ hôm sau, hai bạn nhỏ lại vội vã quay về.

 

Đây là một món tiền khá lớn đối với Tom và bạn, cậu mua ngay mấy cuốn sách đang rất cần. Cậu đọc ngấu nghiến với một sự khát khao cháy bỏng muốn được hiểu biết những kiến thức mới mẻ đang không ngừng mở mang trí tuệ cho cậu.

 

CTV: Thủy Tiên


Bình luận