BÀI CA CỦA MẸ

05:00, 22/09/2022 113
BÀI CA CỦA MẸ

BÀI CA CỦA MẸ

Tác giả: Yolanda Mortimer

Trích: "Hạt giống tâm hồn - Tìm lại bình yên". Người dịch: Phan Quang - Việt Hà - Hoa Phượng. NXB Tổng hợp TP.HCM

---o0o---

Mẹ tôi qua đời bốn năm trước. Bà ra đi theo cách riêng, trong giấc ngủ, trên chiếc giường êm ái của mình trong ngôi nhà quen thuộc. 

Nhận được tin báo khi đang làm việc, tôi tức tốc về nhà. Nhà của ba mẹ tôi ở phía bắc Toronto, ngay nơi vành đai tuyết. Đó là một nông trại nhỏ mà hai người đã mua năm tôi lên bảy. Nơi này được sử dụng như địa điểm nghỉ ngơi vào cuối tuần, nơi ba tôi có thể “tránh xa mọi ưu phiền”. 

Tuy nhiên, hồi còn bé, tôi vốn rất ghét mỗi dịp nghỉ lễ bởi lúc nào cả nhà cũng phải về lại nơi heo hút vắng vẻ này. Chẳng có gì cho một cô gái nhỏ như tôi có thể giải trí ngoại trừ một kênh truyền hình trên chiếc ti-vi cổ lỗ sĩ, mà ấy là còn phải xem xem thời tiết có “đồng ý” cho chúng tôi xem phim không kìa. 

Nhưng ngược lại, mẹ tôi lại rất thích không khí yên bình, tĩnh lặng nơi đây. Bà thích loay hoay trong vườn, giữa những luống hoa và rau củ. Khu trang trại này đặc sệt vẻ nhà quê, không có hệ thống nước máy trong nhà, mà cũng không có hệ thống sưởi. Ngay giữa gian bếp là một bếp củi lớn có nhiệm vụ sưởi ấm cho cả căn nhà; nhưng chỉ có thế cũng là một nhiệm vụ quá sức đối với nó. Đối với tôi, nơi đây chẳng có gì ngoài sự lạnh lẽo và yên tĩnh thường trực. Vào mỗi buổi tối, mẹ và tôi thường ngồi hàng giờ hát nghêu ngao trong bếp. Tôi hát chính, còn me hòa âm theo. Bài hát yêu thích nhất của mẹ là “Moon River” mà mẹ con tôi vẫn hát đi hát lại không chán. Bà kể cho tôi nghe những chuyện của tôi khi còn bé, rằng tôi biết hát trước khi biết nói. Bà nhớ vẫn thường đặt chiếc nôi của tôi trong bếp, ngay cạnh radio, và mỗi khi bài hát thích nhất của tôi, bài “lvory Tower” vang lên, là tôi lại tỏ ra vô cùng hào hứng. Lúc đó tôi chỉ biết giai điệu chứ chưa thuộc lời, nhưng lại luôn cố gắng hát theo cho bằng được. Khi đã lớn, tôi không còn nhớ bài hát này nữa, nhưng mẹ luôn rất thích thú mỗi khi hồi tưởng lại những kỷ niệm ấu thơ đó mỗi ngày.
Thời gian trôi qua, ba mẹ tôi sửa sang lại khu trang trại cũ rồi đến khi ba về hưu thì dọn về sống luôn ở đấy. Lúc đó, tôi đã có gia đình, có những đứa con của mình, nhưng vẫn thường về thăm ba mẹ vào mỗi cuối tuần. Bọn trẻ rất thích khu trang trại này, và rất thích được đi theo trên chiếc máy cày của ông ngoại. Còn tôi, tôi vẫn không sao thích ứng được với không khí yên tĩnh nơi đây. Trong khi mẹ tôi vẫn thích ngồi bên bàn bếp, nhìn ra khu vườn nhỏ của mình, ngắm nghía những bông hoa, những bắp cải mới nhú và lặp đi lặp lại những câu chuyện xưa cũ, thì tôi lại cảm thấy nhớ không khí xô bồ, nhộn nhịp ở khu nhà mình. Nhưng dù vậy, tôi vẫn lặng im và nghe mẹ kể chuyện dù không để tâm mấy.
Sau cái chết của mẹ, tôi ngồi ở vị trí mà bà vẫn ngồi, trên chiếc ghế bành nơi bàn bếp, nhìn ra khu vườn giờ đã ngập trong tuyết, lòng đầy đau đớn. Dù cho bao nhiêu tuổi đi nữa, việc mất đi người mẹ của mình luôn là việc khủng khiếp nhất trên đời. Dù biết rằng mẹ đang ở trên thiên đàng, tôi vẫn nhớ bà biết bao. Tôi nhớ nét dịu dàng, nhẫn nhịn của bà, và ao ước lại được một lần nghe lại những câu chuyện xưa cũ. Tại sao tôi đã không để tâm hơn đến những câu chuyện ấy mỗi lần mẹ kể? Ước gì tôi được nghe giọng mẹ một lần nữa, được nói với mẹ rằng tôi yêu bà biết bao, và cảm ơn bà vì những ký ức tuổi thơ tôi mà mẹ vẫn cất giữ trong lòng. 

Tôi cứ ngồi lặng yên trên ghế, lòng nguyện xin Chúa hãy cho tôi một dấu chỉ nào đó để tôi biết rằng mẹ tôi đang ở bên Người. Một lát sau, cảm thấy sự yên lặng quá ngột ngạt, tôi cúi người về trước, với tay bật chiếc radio đang để trên góc kệ để tìm kiếm một giai điệu an ủi nào đó. 

Tim tôi thót lên một nhịp. Bài “Moon River” đang được phát trên radio. Tôi ngồi đông cứng trên ghế, nước mắt lưng tròng lặng nghe từng nốt nhạc quen thuộc. 

Hết bài, tiếng người dẫn chương trình giới thiệu một bài nhạc đã rất cũ. “Đây là bài hát mà chắc chắn từ rất lâu rồi chúng ta chưa nghe lại.” Tôi bắt đầu khóc to hơn nữa khi lời bài hát bắt đầu vang lên trên sóng: “Nào, nào, hãy rời khỏi Tháp Ngà — Để tình yêu tràn vào tim bạn...”

CTV: Minh Khuê


Bình luận