THIÊN THẦN NHỎ

05:10, 05/01/2022 145
THIÊN THẦN NHỎ

THIÊN THẦN NHỎ

Tác giả: ERNIE CARWILE

Trích: Giá Trị Cuộc Sống; Thiên An dịch; NXB Tổng Hợp Thành Phố Hồ Chí Minh.

---o0o---

Tôi hoàn toàn bất ngờ khi nhận được điện thoại của Max mời đi dã ngoại. Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là công viên Washington nổi tiếng vì cảnh đẹp và một khuôn viên rộng lớn. Đó là buổi chiều một ngày đầu hè tuyệt vời, Chúng tôi cùng nhau thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên trong lành. Trên đường đi, tôi bắt chuyện:

- Max, tôi muốn chúng ta trò chuyện như hai người bạn thân.

- Tìm được một người có thể hiểu mình thật không dễ dàng gì trong cuộc sống đầy phức tạp này. – Max nói.

- Tôi hy vọng sẽ là người bạn mới của ông, và hơn thế nữa, một người bạn tâm giao. – Tôi nói rất thật lòng. Không hiểu sao chỉ qua vài lần tiếp xúc mà tôi đã thấy rất cảm mến con người này.

Max im lặng khiến tôi ngần ngại về sự thừa nhận của mình. May thay ông tiếp lời:

- Đó cũng là điều mà tôi đã nghĩ đến. Hy vọng chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, linh cảm đã cho tôi biết rằng anh là một người đáng tin cậy.

Chúng tôi cùng ăn bữa tối trong sự vui vẻ, thoải mái. Kết thúc bữa ăn, Max hỏi tôi:

- Anh có phải về nhà ngay không?

- Anh có câu chuyện thú vị nào muốn kể tôi nghe ư? Tôi đang rất sẵn lòng. – Tôi pha trò.

- Không! Hôm nay tôi muốn rủ anh đến một nơi... Cũng khá đặc biệt đấy.

Chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng. Tôi lái xe theo sự chỉ dẫn của Max, và điểm đến là một bệnh viện nhi ở vùng ngoại ô.

- Đã đến rồi ư? – Tôi cảm thấy hơi e ngại vì tôi vốn sợ mùi bệnh viện.

 - Đúng vậy! Tôi sẽ cho anh thấy điều này, ngay trong khoa ung thư nhi.

Tôi hít một hơi dài rồi đi theo Max, cảm thấy không thoải mái khi sắp phải chứng kiến những đứa trẻ còn quá nhỏ đã phải chịu đựng căn bệnh nan y này. Bỗng dưng tôi nghĩ đến hoàn cảnh của mình, niềm khao khát có một đứa con lại trỗi dậy làm tôi đau đớn. Tôi và Jenny không có khả năng có con.

Chúng tôi đến đăng ký vào thăm các cháu bé tại quầy trực. Có lẽ cô y tá và mọi người ở đây đã quá quen với Max, nên cô đã thông báo vào loa ngay khi ông bước đến: “Chúng ta đang có một vị khách đặc biệt ở tầng trệt. Thông báo cho các em tập trung ở phòng khách để đón khách nhé!”.

Chẳng bao lâu sau, từ các phòng bệnh, những đứa trẻ trong màu áo bệnh nhân ùa ra vậy quanh Max, những bàn tay nhỏ nhắn níu áo Max vòi vĩnh: “Cháu muốn nghe ông kể chuyện!”. Tôi nhìn quanh, thấy có cả những đứa nhỏ nằm trên giường hoặc xe lăn được y tá đẩy đến. Di chứng của những đợt hóa trị khiến đứa bé nào trông cũng xanh xao, rụng tóc.

Sau khi ổn định trật tự, Max bắt đầu kể chuyện cho các em nghe trong lúc tôi vẫn mải đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình. Bỗng nhiên, một cô bé đầu rụng hết tóc, bước đến gần tôi và nói: “Chú đừng sợ. Bọn cháu không sao đâu ạ!”. Chắc rằng cử chỉ và vẻ mặt của tôi lộ rõ sự không thoải mái nên cô bé đã đến trấn an tôi.

- Cháu tên gì? - Tôi cúi xuống ôm cô bé vào lòng.

- Angela ạ! Còn chú?

- Chú tên là Ernie. - Tôi dịu dàng trả lời.

- Chú biết không, mọi người ở đây đều sắp chết đấy. - Cô bé nghiêm trang nói với tôi.

Tôi không thể nói gì được vào lúc này, chỉ biết ôm Angela chặt hơn và khẽ gật đầu.

- Cháu nghĩ rằng tất cả chúng ta đều được giao một nhiệm vụ trên thế giới này. Một số người được giao nhiệm vụ lâu hơn và một số người có nhiệm vụ ngắn hơn, nhiệm vụ của cháu rất ngắn. - Cô bé nói một cách ngây thơ và mỉm cười với tôi.

Tôi bất ngờ trước suy nghĩ tuy ngây thơ nhưng rất chân thật ấy. Tôi cầu mong ý nghĩ này sẽ khiến cô bé sống vui tươi hơn trong những ngày ngắn ngủi còn lại của đời mình. Mắt tôi đỏ hoe lúc nào không hay, tôi quay sang tìm Max để nhờ giúp đỡ thì tôi thấy nước mắt anh cũng chảy dài trên gương mặt.

Suốt buổi kể chuyện của Max, Angela theo tôi không rời. Angela - angel - thiên thần, sao mà gần gũi quá. Cảm giác được một đứa trẻ thương yêu khiến tôi thấy mình như một người cha thật sự.

Trước khi chia tay, Cô bé hôn tôi và nói:

- Chú sẽ quay lại chứ?

- Chắc chắn rồi, Angela! - Tôi hứa với cô bé.

Trở lại xe, tôi hoàn toàn im lặng, không nói được lời nào nữa. Max phá vỡ bầu không khí nặng nề: “Mỗi lần đến đây, tôi đều học được một điều gì đó vô cùng quý giá”.

Tôi khẽ gật đầu và khởi động xe. Hai người đàn ông: một già, một trẻ trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời lại vừa mới học được một điều phi thường từ một cô bé đáng yêu mới mười một tuổi sắp phải lìa xa cuộc sống này.

Anh có nghĩ rằng quan điểm sống của chúng ta sẽ tác động đến mọi chuyện không Max hỏi.

- Đúng là như vậy. Nhưng có bao giờ ông về nhà với cảm giác không còn người vợ thương yêu bên cạnh, đến công ty với một công việc không phải đang dành cho anh, hoặc tìm sự trợ giúp của bạn bè nhưng không được như mong muốn. - Tôi trả lời Max.

- Tôi sẽ kể cho anh nghe câu chuyện này. - Max đáp:

“Hai người hoàn toàn xa lạ gặp nhau trên một con đường mòn trong vùng. Cả hai cùng có một điểm đến mà họ quyết định đi cùng nhau. Một người tin rằng con đường này sẽ dẫn đến một thành phố lớn với những điều anh ta chưa từng biết; còn người kia tin rằng con đường này sẽ chẳng dẫn đến nơi nào đặc biệt cả. Không ai biết rốt cuộc họ đi tìm điều gì.

Suốt cuộc hành trình họ đều gặp những khó khăn và cũng có cả những niềm vui. Người say mê với chuyến đi của mình luôn coi nó như một cuộc thám hiểm linh thiêng. Ông xem những trở ngại như là những thử thách để vượt qua, những điều mới mẻ ông nhận được như phần thưởng tuyệt vời cổ vũ tinh thần ông. Trái lại, người kia thì tin rằng không phải như thế mà chẳng có được kinh nghiệm gì sau chuyến đi đầy khó khăn và vô nghĩa đó.”

- Khi họ đến nơi, ông có biết điều gì xảy ra không? - Max hỏi tôi.

- Sẽ có một người đúng. - Tôi nhún vai.

Max cười và nhìn tôi với một ánh mắt khó hiểu. “Cả hai người đều đúng.”- Ông nói và bước ra khỏi xe.

Nụ cười của Max dễ khiến người khác cười theo, và tôi cũng không là ngoại lệ. Tuy vậy, suốt trên đường trở về nhà, tôi cứ suy nghĩ mãi về câu chuyện và lời kết của Max. Có một điều gì đó ám ảnh mà tôi không lý giải được.

Tôi về đến nhà thì đã khá khuya và thật sự vui mừng vì Jenny vẫn còn thức. Cô ấy đang ngồi ở phòng ăn và dường như cố gắng lắm mới cất được một câu hỏi gượng gạo thay cho lời chào:

- Sao về trễ vậy?

Đã từ lâu, chúng tôi rất ít khi trò chuyện cùng nhau. Tuy vẫn ở chung nhà nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi còn xa cách hơn cả hai người bạn cùng phòng.

- Tôi đi ăn trưa với một người bạn.

Jenny lạnh nhạt:

- À, tôi chỉ nghĩ anh nên về nhà sớm hơn.- Và cô ấy đứng dậy, dợm bước ra khỏi phòng.

“Cả hai người đều đúng.” Tôi hít một hơi thở sâu và mở lời:

- Jenny, anh có một câu chuyện muốn kể với em…

Jenny dừng lại, hơi căng thẳng nhìn tôi. Tôi biết cô ấy có thể hiểu sai ý định của tôi - cho rằng tôi sắp kể về việc có bạn gái và muốn ly hôn chăng - nên tôi nhanh chóng thuật lại câu chuyện tôi với Max đến bệnh viện và những cảm nghĩ về bé Angela. Ánh mắt của Jenny dịu đi một lúc và rồi cô khóc. Lặng đi một lát, cô ấy khẽ nói: “Cô bé thật tuyệt!” và đi ra khỏi phòng ăn.

Tôi đứng lên và bước theo: “Jenn”.

Cô ấy dừng lại khi tôi đến. Không biết phải nói gì, tôi đặt cằm mình lên tóc Jenny và ôm cô lấy cho đến khi sự thổn thức trong hai chúng tôi chìm xuống.

Phát hiện vĩ đại nhất của thời đại chúng ta chính là việc con người có thể thay đổi cuộc sống của mình bằng cách thay đổi thái độ sống.

- William James

CTV: Đăng Khoa


Bình luận