CỨU SỐNG MẸ

19:00, 28/08/2022 100
CỨU SỐNG MẸ

CỨU SỐNG MẸ

Biên soạn: Rasmus Hoài Nam

Trích: Kể Chuyện Cuộc Đời Các Thiên Tài; THOMAS EDISON; NXB Thanh Niên.

---o0o---

Tanya từ nhà bạn về, cô đẩy cửa bước vào, bỗng nghe thấy tiếng kêu đau đớn của mẹ. Cô vội chạy tới, mẹ đang ôm bụng quằn quại trên giường. Tanya hốt hoảng cúi xuống hỏi:

 - Sao thế, mẹ ơi?

 - Mẹ đau lắm, gọi bác sĩ cho mẹ ngay!

 Tanya cuống cuồng chạy xuống tầng hầm tìm Tom, cô nhìn thấy lá thư đặt ngay ngắn trên bàn. Đọc qua thư, Tanya oà khóc nức nở, cô biết ngay có chuyện chẳng lành. Mẹ đang rất đau, không thể đưa bức thư này cho mẹ được. Cô băng mình trong mưa, lao thẳng ra nhà ga. Tanya thấy Tom đang đứng nói gì đó với bác trưởng ga. Cô chạy đến cạnh Tom, nước mắt giàn giụa, mếu máo nói:

 - Mẹ đang đau lắm, Tom ơi. Phải tìm bằng được bác sĩ và báo tin cho bố biết ngay.

 Nghe tin dữ, lòng Tom như thắt lại. Tom đau đớn vì đã để mẹ một mình trong lúc này. Cậu tính toán rất nhanh và bảo:

 - Chị đi tìm bố, nhanh lên. Em sẽ đi gọi bác sĩ.

 Trời vẫn đang mưa tầm tã, gió giật từng cơn. Tom lao đến nhà bác sĩ, may sao gặp được ông đang ở nhà. Hai người vội vã lên đường. Về tới nhà, Tom vội đến bên giường mẹ, giọng nghẹn ngào:

 - Mẹ ơi? Bác sĩ đến rồi, sẽ ổn thôi mẹ ạ!

 Bác sĩ nhanh chóng phát hiện ra, bà bị đau ruột thừa cấp, phải mổ ngay lập tức. Nhưng trời thì đang mưa lớn và đã là chiều tối rồi, làm sao có đủ ánh sáng để mổ. Chậm trễ lúc này thì chỗ viêm bị vỡ, bệnh nhân sẽ mất mạng. Phải làm sao đây?

 Một cơn đau lại dội lên, mẹ ngất lịm trong đau đớn. Tom cuống cuồng:

 - Bác sĩ ơi, làm gì đi chứ!

 - Biết làm gì bây giờ? Không thể mổ trong bóng tối lờ mờ thế này được!

 - Thì thắp nhiều đèn, cho thật sáng lên!

 - Cũng không được, phải chiếu thật sáng vào chỗ cần mổ thì mới tiến hành mổ được. Không thể mổ trong bóng tối thế này được đầu cháu ạ.

 Gần như tuyệt vọng, Tom ôm đầu, nghiến răng: “Chẳng lẽ ngồi nhìn mẹ chết à?”. Thật khủng khiếp! Mẹ không thể chết được!

 Tom ngước mắt nhìn lên trần nhà, một vệt sáng trắng chập chờn theo nhịp của kính đung đưa. Tom chợt nảy ra ý tưởng: sẽ dùng một cái gương to để hắt ánh sáng từ các ngọn đèn tập trung vào chỗ cần mổ. Chắc chắn sẽ đủ sáng để mổ.

 Nghĩ là làm, Tom vùng dậy chạy ra ngoài.

 Tom chạy đến cửa hàng, ở đó có treo một cái gương rất lớn, cậu sẽ mượn gương đem về nhà, tạo ra đủ lượng ánh sáng cho bác sĩ mổ. Nhưng cửa hàng đã đóng cửa, chủ cửa hàng đã về nhà.

 Thật là một tình huống khó khăn. Chần chừ một lát, Tom quyết định phá cửa và vác chiếc gương lớn về. Mọi đèn đóm trong nhà đều được thắp sáng, sau đó Tom điều chỉnh chiếc gương để nó hắt toàn bộ ánh sáng vào một chỗ. Quả nhiên chỗ ấy sáng lên một cách kỳ lạ, tựa như có một bóng đèn điện công suất lớn chiếu vào. Tom mừng quýnh, vội chạy sang phòng bến nơi bác sĩ đang ngồi ôm đầu bất lực, cậu nói như reo lên:

 - Tốt rồi! Sáng lắm bác sĩ ơi! Mổ cho mẹ cháu được rồi.

 Bác sĩ vô cùng bất ngờ, ông tưởng là Tom nói đùa, nhưng khi bước sang phòng bên, quả thật một chùm ánh sáng chói lòa chiếu xuống. Ông không thể tin nổi vào mắt mình. Bác sĩ còn xoè bàn tay hứng chùm ánh sáng, vì ông không dám tin đây là chuyện có thật.

 Thế là bác sĩ vào cuộc ngay. Ông ra lệnh làm việc này, làm việc kia, gọi người này tới, gọi người kia tới, hỗ trợ ông. Kết quả ca mổ tiến hành vô cùng thuận lợi. Khi khâu xong vết mổ, ông tháo khẩu trang ra và nở một nụ cười mãn nguyện:

 - Ổn rồi! Rất ổn rồi! Thật không thể tưởng tượng nổi lại có thể làm được việc này.

 Ông quay sang vỗ vai Tom và nói:

 - Mẹ cậu đã thoát chết! Cậu thật sự là một thiên tài!

CTV: Phương Vy


Bình luận